Rừng Na Uy là cuốn sách tôi chần chừ rất lâu mới đọc, dù muốn đọc coi cuốn sách nổi tiếng này có gì. Trước đó tôi đã đọc Biên niên ký chim vặn dây cót quá ám ảnh với cái giếng. Vì vậy nên khi mở ngẫu nhiên và gặp "cái giếng" ở Rừng Nauy đã làm tôi chựng ngay lập tức gấp sách và phải gần 2 năm sau mới quyết định đọc.
Khi bắt đầu, tôi đã sẵn sàng cho một câu chuyện đầy rẫy những sự u tối với những nhân vật luôn có sự "trống hoác" trong tâm hồn, luôn bị tước mất những niềm vui hay sức sống tuổi trẻ - theo rất nhiều cách. Thực tế, ở Rừng Na Uy vẫn là những thứ đó: tổn thương, trống rỗng, mất phương hướng và luôn tìm kiếm. Thế nhưng ở đây tôi có cảm nhận sâu sắc về hành trình để đến với sự thấu hiểu. Mỗi nhân vật của Haruki Murakami, theo con đường mình chọn, đều nỗ lực để tìm kiếm sự thấu hiểu - một cách rất tích cực.
Về những mối quan hệ của Watanabe. Naoko với cậu giống một mắt xích từ quá khứ. Mình nghĩ nó là sự tôn thờ, nâng niu những gì của cái như "ngôi đền của tuổi trẻ". Vì nhiều lý do, nó vướng mắc đến cái ngưỡng cậu chuẩn bị bước sang một phần mới của cuộc đời. Với Midori, nó giống như một làn suối mát mùa hè để giúp tâm hồn nhạy cảm của Watanabe không chìm vào khu rừng đầy mây mù cùng Naoko. Tôi cực thích Midori, vì mỗi khi cô xuất hiện, có cảm giác như mình được gặp một luồng ánh sáng rực rỡ và quyến rũ đến ngất ngây sau một thời gian dài ở trong căn phòng mờ tối đầy mùi gỗ mục.
Với Rừng Na Uy, tôi thực sự thấy thoải mái khi đọc những đoạn nói về tình dục. Nó, cơ bản, là một phần của đời sống con người và nó cũng đáng trân trọng như bất cứ suy nghĩ, tình cảm nào (dĩ nhiên là đặc biệt với câu chuyện này). Những đoạn đầu truyện, tôi nghĩ hình như tình dục là lựa chọn đầu tiên - hoặc cuối cùng giúp cho thanh niên Nhật giải thoát khỏi những bức bối của bản thân, của một xã hội đầy rẫy những cái bẫy khiến họ có thể sụt chân bất cứ lúc nào. Thế nhưng, cuối cùng tôi lại nghĩ, đó chỉ là một trong những việc họ cần làm để có thể thấu hiểu cuộc đời hơn.
Thực ra thì đây không hẳn là những gì tôi muốn nói và nói cũng không được hết. Chỉ là những hình ảnh từ đầu đến cuối vẫn cứ bám lấy đầu óc và làm tôi suy nghĩ mãi. Nghĩ mãi về từng hành động, từng suy nghĩ, từng câu chuyện và vai trò của từng nhân vật trong cuộc hội thoại đầy cuốn hút Rừng Na Uy tạo nên.
________________________________
Nhân dịp đang đọc một cuốn khác của Haruki Murakami, tôi lại nghĩ đến việc tác giả này luôn khiến người ta tốn nhiều giấy mực để bàn về fan và antifan của ông. Tôi không hiểu vì sao lại có sự phân chia rõ rệt 2 kiểu độc giả của tác giả này như vậy. Trường hợp như thế này tôi cũng hiếm gặp.
Nhiều người đọc Haruki Murakami với những nghiên cứu và tìm hiểu rất sâu. Tôi thì hơi khác, tôi luôn đọc các tác phẩm (cũng không nhiều lắm) của ông với sự chờ đợi để tìm thấy điều gì đó chứ không phải phân tích tác phẩm qua những gì được tìm hiểu trước đó. Dưới đây là một vài dòng về tác phẩm được biết đến rất nhiều của tác giả Nhật Bản này được tôi viết cách đây khá lâu. Tinh thần đọc Haruki Murakami của tôi lúc đó so với bây giờ vẫn đều đơn giản như thế.
Nhận xét
Đăng nhận xét