Nếu đã đọc Người đua diều và Ngàn mặt trời rực rỡ thì sẽ rất nhiều người có mong muốn đọc tiếp Và rồi núi vọng của Khaled Hosseini. Là người đặc biệt thích hai cuốn sách trước, tôi đã rất kỳ vọng vào cuốn sách này. Thế nhưng, nói một cách thành thực thì tôi đã thất vọng khi gấp trang sách cuối cùng lại.
Vẫn là một câu chuyện về Afghanistan. Về những số phận, bi kịch hoặc không, theo cách nhìn của mỗi người. Nếu tách từng câu chuyện thì có thể khiến người đọc xúc động và suy nghĩ rất nhiều. Thế nhưng tiếc một cái là tất cả những câu chuyện đó lại ở trong một mớ rối rắm những câu chuyện được cộng lại, được tổng hợp. Rõ ràng, những nhân vật đều có liên quan đến nhau. Thế nhưng cái liên quan chỉ đơn giản là ở việc họ vô tình gặp nhau, hoặc sống cùng nhau hoặc vân vân những thứ khác. Vấn đề là rốt cuộc, tôi không hiểu vai trò của họ trong câu chuyện của anh em Pari (cuối cùng, tôi không chắc họ có phải nhân vật chính hay không).
Trong suốt thời gian đọc, tôi đều trong trạng thái đi tìm mạch truyện. Có nhiều cuốn sách, bạn sẽ tìm thấy câu trả lời cuối cùng sau khi ráp những mảnh ghép vào với nhau. Thế nhưng cuối cùng, Và rồi núi vọng của Khaled Hosseini không có được điều ấy.
Một điểm nữa khiến Và rồi núi vọng có vẻ bị đuối so với Ngàn mặt trời rực rỡ và Người đua diều chính là sự rườm rà trong câu chữ. Tôi không thể nào hiểu nổi vì sao một người lái xe thuê, một người giúp việc hay bất cứ là gì - lại có bức thư dài như cuốn sách nhỏ - kể tỉ mỉ việc ông ấy say mê cô phu nhân ông chủ của mình ra sao, cảm giác như thế nào... Trong khi bức thư có một mục đích khác vô cùng quan trọng.
Thực tế, có không ít tác phẩm sử dụng những mảnh ghép nhỏ để tạo ra một bức tranh lớn. Cũng có nhiều truyện ngắn với kết thúc lửng lơ tạo cho người đọc nhiều suy ngẫm sau đó. Tuy nhiên, ở Và rồi núi vọng lại không có cái "mạch" cần thiết để người đọc cảm thấy được sự cô đọng mà lại có cảm giác như tác giả đang... buồn ngủ. Dù là phần nói về nhân vật nào, sự rườm ra trong câu chữ, cách diễn đạt cũng đều khiến người đọc rất oải.
Nói chung, Và rồi núi vọng không phải lựa chọn lý tưởng cho những ai từng đọc Người đua diều và Ngàn mặt trời rực rỡ trước đó. Cuốn sách mang đến cảm giác thiếu chặt chẽ ở câu chuyện và không đủ hấp dẫn ở cách kể. Đây là điều khá đáng tiếc khi trước đó tôi đã rất mong chờ bản tiếng Việt của tác phẩm này.
Xem thêm những review sách hay khác tại website Sách Xanh Xanh https://sachxanhxanh.com/
Nhận xét
Đăng nhận xét